Mạnh Tôn Tài , mẹ chết , mà không có nước mắt . Trong ḷng không xót xa , để tang
mà không tỏ ra bi thảm . Không có ba điều ấy , vậy mà được tiếng là
người khéo để tang nhất ở nước Lỗ . Anh ta vốn chẳng có cái thực bên trong ,
mà sao lại danh như thế ?...Trọng Ni nói : "Ông Mạnh Tôn đă hiếu đến chỗ tận cùng rồi ,
đă tiến đến bậc trí rồi ! Ông không bỏ cái mà người đời không bỏ được ,
nhưng Ông bỏ được những t́nh cảm bên trong của người đời . Đối với Ông ,
sống chết là Một , Ông cũng không phân biệt được giữa hai trạng thái ấy cái nào là trước ,
cái nào là sau ... Ông Mạnh Tôn chỉ biết rằng người khóc th́ ḿnh cũng khóc , nhưng trong ḷng
th́ không khóc . Như vậy vừa không động đến thế nhân , mà cũng vừa được
thành thực với cơi ḷng .
|